空缺

空缺(kòng quē) “lacking, empty” 

HD. 8.424b, s.v. 空闕(北魏代); DK. 8.646d(晉代);

75c2.吾亦如是爲衆生父,停儲庫藏,滿無(p)

K. 76.3.bahu-; not found at L. 12c29;

82a24.所空缺處 皆使盈溢(v)

K. 114.12-; not found at L. 18a27;