[眞子](zhēn zǐ) “one’s true son”
HD. 2.140b(呂氏春秋); DK. 8.200b(呂氏春秋);
81a17.我等……今乃自知成佛眞子、無上孫息,爲佛所矜施以大慧(p)
K. 110.3.bhūta~ putra~; O. .bhūta-putra~; L. 17c3.眞是(佛)子;